Triệt Như - Tâm Tình Với Nhau - Bài 9
Để Cho Mây Bay
Sáng nay, trời mát hơn mấy ngày trước, 8 giờ đã có những tia nắng ấm. Cô ra vườn, mang theo cái máy chụp hình nhỏ, vì ở trong phòng ăn nhìn ra vườn đã thấy mấy cây trúc đào đang nở rộ, hoa trắng, hoa đỏ, chợt nhớ mấy câu: “Người đi biết về phương nào, Bỏ ta với ngọn trúc đào bơ vơ ...”
Cô nhìn mấy khóm bông mười giờ, tuần trước còn nở đẹp, tím tươi trong nắng, mấy hôm trước đã hơi khô úa rồi, sáng nay thì chỉ còn là màu vàng khô, mà chưa rụng. Còn vài khóm trong mát thì vẫn ráng giữ nét mảnh mai tim tím pha vàng. Cũng vẫn còn đẹp, nét đẹp của tàn phai.
Cô đi tới hai chậu mai vàng. Tạm đặt tên đó thôi. Vì bông nho nhỏ có hai lớp, mỗi lớp có 5 cánh, tương tự hoa mai của mình , nhưng thân cây mềm yếu phải chống đỡ mới đứng được. Hổm rày hoa cũng bắt đầu đổi màu. Từ vàng chuyển qua màu trắng từ từ, rồi sẽ thành trắng hết, để cuối cùng khô héo và rụng.
Cô chụp vài tấm hình, không phụ lòng của cây hoa mai suốt mùa đông lạnh, mảnh mai yếu đuối, những ngày mưa gió đã qua, vẫn nở hoa vàng thắm, dâng hiến cho đời. Cô làm việc trong phòng ăn- vì ở đây mới có sóng internet- nhìn ra cây mai vàng, có lần cô tự hỏi: “ Mình ở trong nhà, mà phải mặc áo ấm, còn hoa mai ở ngoài trời, đang mưa, đang gió, ngày, đêm, cái cánh hoa thì mỏng manh, cái cuống hoa nhỏ xíu như vậy, mà sao hoa không rụng ? Hoa nó khỏe hơn mình sao ?” Trong lòng có một cái nỗi niềm gì đó ...Nhớ lại ngày xưa đã học về triết gia người Pháp, ông PASCAL thế kỷ XVII, có nói: “Con người chỉ là một cây sậy yếu nhất trong thiên nhiên, nhưng là một cây sậy có tư tưởng”, (L’homme n’est qu’un roseau le plus faible de la nature, mais c’est un roseau pensant). Mình thua sức chịu đựng của cây mai vàng, mưa, gió, đêm lạnh mà vẫn đứng yên, có nghiêng ngả theo gió, nhưng vẫn dâng hiến cho đời mấy cánh hoa mềm, mỏng, dịu dàng, tươi thắm suốt mấy tháng cuối đông, đầu xuân. Sáng nay, hoa mới bắt đầu phai màu. Mà vẫn ẻo lả, đẹp, cái đẹp của sự tàn phai.
Hoa tần ô cũng bắt đầu tàn, tuy vẫn còn lác đác ráng vươn lên đón nắng mai, chen lẫn với những cây cỏ khác. Hoa này tàn thì có hoa khác. Gần 2 cái cốc bên đường thiền hành, cây hoa tím năm nào cũng trổ bông, dáng đẹp như hoa lan, màu lam tím.
Đặc biệt có một cây, dưới tàng cây tiêu cổ thụ, vươn lên mấy đóa hoa huệ hồng thắm rực rỡ, khoe nhan sắc huy hoàng lộng lẫy. Nhưng em ơi, rồi em cũng sẽ tàn phai. Xin cho chụp một tấm hình gởi cho ai thưởng thức.
Cô đi lần ra sân trước. Quanh sân vườn, hôm nay nở rộ là trúc đào. Bông giấy có nắng ấm cũng khoe sắc thắm tươi. Cô đứng bên giàn bông giấy, nhìn khoảng không gian trước mắt. Nắng ấm chan hòa khắp vườn. Tia mắt lướt trên cây cỏ bông hoa. Chợt thấy nơi nào nắng cũng soi tới. Cây, lá, hoa, cỏ dại, tất cả, tất cả đều như vươn lên đón nắng. Bản năng. Con người cũng có bản năng. Ai ai cũng muốn vươn lên, cũng muốn bước lên trong ánh sáng. Mảnh đất 4 mẫu này , cũng là cõi trần gian thênh thang kia. Từ cây cổ thụ, to cao, như cây tiêu, cây tùng, tàng lá xum xuê, cũng đâu có bao phủ hết. Cỏ dại tràn lan, hoa dại, nhỏ xíu mọc khắp các lối đi, trải sạn sõi cũng không trừ được. Không nước tưới, không ai chăm sóc, vậy mà cỏ dại, hoa dại vẫn tràn lan, tràn lan. Còn mấy chậu bông lan, chăm sóc, tưới nước mỗi ngày , sao lại không mọc tràn lan ?
Trong mảnh vườn nhỏ này, cây cỏ, hoa, lá chen chúc nhau, hài hòa, kiếm sống, kiếm nắng, kiếm sương. Nhưng rồi thì tất cả cũng sẽ tàn, sẽ khô, sẽ rụng. Nhất là cỏ dại, hoa dại, chỉ một thoáng thời gian, khi mùa hạ tới, cỏ dại, hoa dại sẽ tự khô tàn.
Còn lại cái gì ? Mấy cây tiêu, cây tùng thì vẫn là cây tiêu, cây tùng. Nhưng dù còn đó, một trăm năm rồi cũng héo khô ngã quị. Mình cũng vậy.
“Trăm năm còn có gì đâu,
Chẳng qua một nấm cổ khâu xanh rì” .
Thôi thì, đặt gánh nặng xuống, cứ để cho mây bay.
Tổ Đình, 12-5-2020
TN
Cô viết nhiều bài hay và thâm thúy quá, con thật không ngờ. Lúc trước con thán phục nơi Cô tài giảng pháp thao thao bất tuyệt, con cứ ngỡ rằng Cô ít viết văn (vì viết email Cô viết rất ngắn).
Những ngày tháng COVID này mới giúp cho con (và thiền sinh) khám phá ra một văn sĩ, của Thiền TK. Và điều khiến văn sĩ này khác với những nhà văn xưa nay là "Những dòng Cô viết cho người đọc có cảm giác là lời văn của Cô bao giờ cũng nhẹ nhàng, tuôn ra dường như bất chợt, xuất phát từ tâm tư đang dâng trào vào sát na ấy".
Con không ngờ là Cô còn nhớ bài hát "Ngọn Trúc đào", con cũng rất thích. Con ngạc nhiên khi Cô nhắc lại lời nói nổi tiếng của ông Pascal, và con thích nhất những chữ cuối cùng " cứ để cho mây bay". Phải rồi, cuộc sống vô thường. Mọi việc cứ để cho mây bay, như vậy sẽ nhẹ nhàng.
Sư phụ của con là văn sĩ từ lâu rồi, giờ này con mới biết. Văn của Cô luôn phảng phất nét hồn nhiên đâu đó mà lại mang đậm ý nghĩa triết lý .
Con yêu thích giọng văn này và ngưỡng mộ trân trọng người viết ra chúng.
Như Chiếu